Rồi chúng tôi thiếp đi lúc nào không biết. Đến sáng Kiều vẫn ngủ. Có lẽ tối qua khóc nhiều
quá mắt nó sưng mọng lên. Tôi không ngủ được bởi vì lo nhiều chuyện. Thật ra chuyện
khiến tôi suy nghĩ nhiều đó là chuyện của Tuấn và Kiều. Khi nhìn lại, đúng thật khi nào
Tuấn cũng ở cạnh tôi khi tôi buồn cũng như tôi khó khăn. Nó luôn bất chấp tất cả vì tôi thì
đúng hơn. Bởi vì quá thân nên tôi không để ý điều này. Đến khi nhìn lại thì đã quá muộn
màng rồi. Tôi đang suy nghĩ thì....
- Nhỏ kia chưa dậy hả?
Tôi giật mình bởi người kêu tôi lại là....Tuấn. Bởi sáng nào nó cũng rủ tôi đi ăn sáng, rồi nó
khựng lại khi thấy Kiều. Chẳng biết do sao mà đúng lúc đó Kiều tỉnh dậy. 3 người, tôi khó
xử quá chẳng biết làm sao thì tôi liền " chữa cháy " :
- Thôi ! Thôi xuống nhà 1 chút. 2 người ngồi đây nghe
Rồi tôi phóng ra ngoài nhanh. Xém nữa là té. Rồi tôi đi xuống nhà, cứ đi ngang qua đi
ngang lại rồi tôi cũng phải đi lên. Đến cửa thì tôi dừng lại vì nghe tiếng của Tuấn và Kiều
đang nói ở trong. Nhóc V.A cũng đứng cạnh tôi và 2 chị em " nghe trộm " :
- Kiều ở đây làm gì?
- Tại vì K thấy D buồn nên...
Không ngờ Tuấn cắt lời :
- K có nói gì với nó hay không?
- Kiều không nói gì hết
- Những lời Tuấn nói hôm đó không có đúng đâu. Đừng bận tâm làm gì
- Nhưng...
Nó tiếp tục cắt lời con Kiều :
- Đừng nhưng gì cả
Rồi đến lượt con Kiều cắt lời thằng Tuấn, mà lần này nó hét lớn :
- Tuấn có hiểu cảm giác của Kiều không? Tuấn có hiểu không vậy? đau đớn thế nào khi
nghe người mình thương nói như vậy. Kiều cam chịu nhiều, Kiều thấu tất cả những gì trong
Tuấn. Tại sao Tuấn thương người ta mà Tuấn không nói? Tuấn giấu Kiều làm gì? Thà đau
một lần còn hơn. Tuấn quá đáng lắm tuấn có biết không?
Nó nói mà lòng tôi đau như cắt vậy. Vô tình tôi trở thành người thứ 3. Vô tình tôi làm một
người con gái đau lòng. Vô tình tôi khiến một người con trai khó xữ. Vô tình....Vô
tình...Trời ơi !
" kịch "
Ôi không ! Cái cánh cửa tự nhiên nó bật ra. Tôi với nhóc V.A đứng đó. Tôi thì sững sờ.
Kiều thì ngồi im lặng, còn Tuấn thì đứng gãi đầu. Nhóc V.A thì chẳng biết làm sao. Thật
nếu ai trong hoàn cảnh này của tôi thì khó mà giải quyết được. Nhưng cuối cùng người lên
tiếng cũng phải là tôi :
- Tuấn đừng nói bừa như thế. Cũng nghĩ tới Kiều với chứ. Đừng làm nó đau lòng, nó
thương mày thật lòng. Tao với mày là bạn thân từ nhỏ vì thế mày phải thương tao như em
gái đúng không?
Lúc ấy thằng Tuấn như được gỡ rối. Nó liền lên tiếng :
- Đúng thế, tao với mày thì cứ như hình với bóng từ nhỏ đến giờ, rứt nhau không được.
Tao không lẫn lộn tình bạn với tình yêu đâu. Kiều nghe D nói chưa, đừng nghĩ tầm bậy mà
buồn nữa nghe.
Lúc đó nó bước lại cốc nhẹ đầu con Kiều và ôm nhỏ vào lòng. Ôi ! Thật lãng mạng. Tôi nói
nhỏ với nhóc V.A :
- ước gì mình được như cô ấy
Xong rồi nhóc V.A nói lại với tôi :
- Chị không thấy thằng Tuấn cứ gượng giụ sao? Hình như nó không muốn. Nó
Tôi liền cắt lời nhóc V.A :
- Thôi em đừng làm tung mọi chuyện lên. Đi thay đồ rồi đi ăn sáng.
Cũng vừa lúc đó Tuấn đẩy Kiều ra. Nói với Kiều đi rửa mặt.
Tôi đưa cho Kiều bộ đồ rồi nói nó mặc nhưng thật sự nó mặc nhìn rất buồn cười bởi vì tôi
cao hơn nó. Tôi liền đưa cho nó cái váy mini của tôi nhưg chắc nó mặc cũng dài. Rồi vứt
cho nó cái quần legging. Sau đó chúng tôi xuống nhà. Tôi nói với cô Ba :
- Cô Ba ăn gì để con mua
- Thôi cô ăn bánh mì được rồi
- Không cô đừng ăn bánh mì, để con mua đồ ăn cho cô nha
Tôi không đợi cô nói mà chạy xuống gara lấy xe ra. Tuấn chở Kiều còn nhóc V.A chở tôi.
Vậy là mọi chuyện tạm ổn nhưng chẳng hiểu sao thằng Tuấn cứ nhìn tôi bằng một ánh
mắt khó hiểu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, bỏ qua ánh mắt của thằng Tuấn. Bởi vì tôi đã không
làm một người bạn mới tối hôm qua đau lòng. !!
...........
Đi ăn sáng mà tự dưng thấy nhớ 1 người kinh khủng. Rồi còn buộc miệng nói thành tiếng :
- Tao gọi điện cho thằng Trường ra ăn sáng luôn nhé.
- Hả?
3 cặp mắt trợn tròn nhìn tôi chớp lia lịa. Thằng Tuấn nói :
- Có phải mày không vậy D?
- Đúng áh, có phải chị không vậy?
- Duyên cảm Trường mất rồi. Haha
Con Kiều dứt lời làm mặt tôi nóng bừng. Đỏ ửng lên nữa. Tôi liền phân bua :
- Không phải ! Bạn bè mà, đừng nghĩ lung tung
Thế là bọn nó chọc tôi nhưng rồi thằng Tuấn cũng rút đt ra gọi cho thằng Trường chứ
không đợi tôi rút điện thoại ra gọi. Một lúc sau thấy thằng Trường đến. Mà sao hôm nay
nhìn dễ thương đến thế nhỉ? Hình như tôi cứ nhìn chằm chằm vào nó không rời, chiếc quần
zean hơi bó màu trắng, đôi giày trắng và chiếc áo. Sao chiếc áo này nhìn quen quen. Nhớ
rồi ! Chiếc áo mà hồi tôi mua cho nó lúc SN. Lần đầu tiên tôi thấy nó mặc. Thật hợp làm
sao. Phải công nhận rằng đẹp trai quá ^_^. Tiếng của nhóc V.A làm tôi giật mình :
- Chị ! làm gì nhìn nó như muốn " nuốt sống " vậy hả?
- ơ
Tôi ngập ngừng. Thằng Trường nhìn tôi cười, răng khểnh kìa ! Hehe, trong bụng tôi cười
thầm. Nó hỏi tôi :
- Bộ mặt Trường có dính cái gì hả D?
- Không !
Lúc này tôi hơi bối rối. Chưa bao giờ tôi rơi vào tình cảnh này, sao kì cục giữ vậy nè. Bình
tĩnh lại coi. Khùng quá đi mất. Người ta luôn dễ thương như vậy mà. Nhưng cũng công
nhận là 1 ngày không gặp tôi.....nhớ nó thiệt.
Rồi nó lại nói khiến tôi đỏ mặt thêm lần nữa :
- Hôm nay nhìn D dễ thương nhỉ?
- Chị tao ngày nào chẳng vậy?
- 2 người này hôm nay có vấn đề - con Kiều lên tiếng
- Thôi ăn đi
Tôi liên tiếng " chữa cháy ". Rồi cả đám nhìn nhau cười. Nhìn nó trông dễ thương lắm mà.
Lần đầu tiên tôi như thế này đấy.
ăn sáng xong, đi uống cafe. Nghe nói cafe 81 mới sửa lại đẹp nên chúng tôi tới đó uống
cafe. Tôi khựng bước chân bởi vì thấy Đỏ và đám bạn của nó. Tôi với thằng Trường đi
chung và bước vào. Nó hơi ngạc nhiên khi nhìn tôi với Trường có vẻ thân thiết như vậy. Mà
chỉ còn 1 bàn trống cạnh bàn thằng Đỏ. Tôi định quay bước ra thì Trường giữ tay lại nói :
- Chẳng việc gì mình phải " nhùng " trước bọn nó cả.
- Không.....
Tôi định nói thì nó cắt ngang lời tôi :
- Kệ bọn nó. Mình đi uống cafe.
Chẳng lẽ Trường giờ nó mạnh bạo thế sao? Nghĩ cũng ngộ. Tôi gật đầu rồi ngồi xuống ghế
đối diện với Đỏ. Ai nhìn chúng tôi cũng nghĩ 1 cặp. Tôi nghe tiếng rầm rì :
- Hình như Queen của PVĐ kìa.
- Thằng ngồi bên cạnh bồ nó hả?
- Chẳng biết, nhìn đẹp đôi quá nhỉ?
- Đẹp thiệt
Thằng Trường và Thằng Tuấn với mấy đứa nhìn tôi cười. Nhóc V.A nói với tôi :
- Chị kìa người ta khen dễ thương kìa
- D với Trưòng đẹp đôi thiệt
Con Kiều nói còn riêng thằng Tuấn thì không hiểu sao không nói nữa mà im bặt trước
những lời nói của mọi người. Tôi hỏi nó :
- Mày sao vậy Tuấn?
- Tao mệt tao đi về đây.
- Chờ Kiều với
Rồi Kiều chạy theo Tuấn, 2 đứa nó về. Lúc này chỉ còn tôi với thằng Trường và nhóc V.A.
Thằng Tuấn đi về một cách khó hiểu. Tự nhiên thằng nhóc V.A nói với tôi :
- Chị ! Em đi ra đây 1 chút nghe. Xíu đi chung Click với thằng Trường nghe.
- Việt
Nó không đợi tôi nói hết mà chạy vèo ra ngoài. Lúc này chỉ có tôi với thằng Trường. Nó nói
với tôi :
- Thằng Tuấn sao vậy?
- Chẳng biết nữa !
- Àh hôm nay không thấy con Thảo.
- àh ừh
Tôi ấp úng không nói thành lời. Làm sao tôi biết? Nghe Trường nhắc tới Thảo tôi lại đưa
tay lên mặt, lại đau nhói chổ nó tát tôi. Thảo ơi ! Khi nào mày mới tỉnh. Tao không trách
mày, thật sự tao không trách mày. 2 chúng tôi đang nói chuyện thì
" Cốp "
- Xin lỗi nhé, không cố ý. Do vướng !
Trời ơi ! Cả tách cafe đổ lên người thằng Trường. Tôi vội lấy khăn giấy chùi cho nó. Nhìn
tôi lúc này thật luống cuống như chính tôi bị vướng cafe vậy. Tôi ngước lên nhìn thì....Hoá
ra là Đỏ. Nó đứng trân nãy giờ nhìn tôi vì những thái độ khó hiểu của tôi rồi nó quay qua
nói với thằng Trường :
- Được quan tâm gớm nhỉ?
- Hơn mày là được rồi - Trường cũng không phải vừa.
Tôi bực mình rồi nói :
- Chẳng biết cố ý hay cố tình. Về nhà thay đồ đi Trường.
Đến lúc đó thì Đỏ chỉ biết im lặng mà nhìn tôi. Tôi biết tôi lại cứa vào vết thương của nó
nữa rồi nhưng mà đó không phải lỗi do tôi. Bởi vì nó đã làm quá nhiều điều hại Trường mà
vì tôi rồi. Tôi không thể để điều này xảy ra nữa. Tôi liền kéo tay Trường đi. Và cũgn có lẽ
hok nhất thiết vì lý do đó, mà vì....Tôi thương Trường mất rồi.
..................
Ra tới bãi để xe cuả quán cafe ai cũng nhìn chằm chằm vào tôi với Trường. Tôi sực nhớ tôi
với nó đang " tay trong tay ". Lập tức còn chờ gì nữa mà tôi không buông ra, tôi liền giật
tay tôi ra. Thằng Trường cứ bụm miệng nhìn tôi cười chẳng biết vì sao.
Rồi nó đưa tay lên chùi gì ở má tôi. Tôi liền kêu :
- Làm gì đó?
- Mặt dính vết cafe như mèo vậy cũng để, haha - Đã nói rồi còn cười người khác
" Bốp "
- Đau
Tôi đấm cho nó 1 cái. Còn la đau nữa mới ghê. Tôi nói với nó :
- Biết thế lúc nãy cho đứng trong đó quê luôn.
Tôi bước đi thẳng. Nó kéo tay lại :
- Thôi mà, xin lỗi,. xin lỗi. ĐỪng vậy mà. Dễ thương mà !
Ôi trời ! nghe cái giọng của nó tôi chợt cười. Bởi vì nụ cười đối với tôi nó giống như uống
thuốc vậy. Trên đời tôi ghét nhất là uống thuốc và cười. Chẳng biết vì sao tôi lại như vậy
nữa. Ít cười nên cũng chẳng ai biết tôi có cái răng khểnh, nếu cười thì có lẽ rất dễ thương
nhỉ? ^^
Đang lan man trong suy nghĩ thì :
- Đi đâu đó? Lên xe nhanh
- Àh ùh.
Đến khi về nhà Trường thì tôi gặp ba với mẹ Trường đang ở nhà. Tôi nói với nó :
- THôi để tôi àh D bắt taxi về chứ Trường vào nhà đi.
- Sao thế được
Tôi chưa phản ứng gì thì nó đã cầm tay tôi kéo vào nhà. Tôi thì ấp a ấp úng nói :
- Con chào cô chú
- Bé Duyên đến chơi hả con? Mà sao người thằng Sáu bẩn vậy hả? - Mẹ nó lên tiếng
Thật ra thì 2 người ấy rất quý tôi. Nhưng từ khi mẹ tôi mất tôi không có qua nhà Trường,
họ thì thường xuyên qua nhà thăm hỏi. Tôi hơi bối rối nhưng có lẽ vì đây là ba mẹ
của.....Trường. Chợt ba nó lên tiếng :
- Nhà mình sau này mà có đứa con dâu như bé D thì tốt nhỉ? Ngồi đi con, đừng đứng vậy.
Tôi nghe xong câu nói đó của ba Trường thì mặt đỏ bừng như gấc. Đúng lúc đó cái thằng "
mắm thúi " Trường lại chui ra còn pha vào :
- Con đang " kua " hoài không được đó ba.
- Bé D nhớ bày và coi thằng Sáu nhà cô chú với nhé. Nó thì ham chơi lắm, học thì không
được cái gì. Nói ra thì xấu hổ nhưng chắc cháu cũng biết nhỉ?
- Dạ...
Tôi trả lời mà cứ như mắc phải quai. Rồi thằng Trường cũng như lúc nãy, bỗng dưng kéo
tay tôi đi còn quay lại nói với 2 người kia :
- Con đi đã nha ba má.
Tôi cũng ngoái đầu lại chào :
- Dạ..Dạ cháu chào cô chú
Chẳng hiểu sao ba mẹ thằng Trường ngồi đó nhìn chúng tôi cười. Tôi quay ra mà không
nghĩ ngợi gì. Đến ra cỗng thì tôi giật tay tôi ra và nói :
- Làm trò gì thế?
- Lên xe đi
- Làm gì?
- Đi
- Đi đâu?
- Đi chơi
- Ai rảnh đi chơi?
- D với Trường
- Chở D về
- Thôi mà
- Chở về
- Đi bộ về đi
Đến lúc này thì tôi tức thật. Tôi nói với nó kèm theo cái nhìn sắc lẻm :
- Thách chứ gì?
- Ừ thách
Tôi toan bước đi thì lúc đó tiếng xe từ phía sau chạy lên :
- Lên xe Đỏ chở Lỳ về
Đành rằng bình thường tôi không muốn Đỏ chở về nhưng lúc đó tức thì tôi giở chứng.
Ngoan ngoãn lên xe để Đỏ chở về. Chợt thằng TRường níu tay tôi lại, còn bên tay bên kia
Đỏ cũng cầm luôn. Tôi bối rối, chẳng biết làm sao nhưng đang tức Trường nên tôi giật tay
tôi khỏi tay Trường.
Nhìn lúc đó trong mắt của Trường hiện lên sự thất vọng tràn trề chứ không phải tức giận
tôi. Nhưng tôi vẫn lạnh lùng ngồi lên xe của Đỏ. Rồi xe phóng đi trong những tia nắng hiếm
hoi của buổi sáng lạnh buốt thế này. Đỏ chợt đi chậm lại và nói :
- Lỳ trả lời cho Đỏ biết
- Cái gì?
- Có phải Lỳ thương thằng Trường rồi đúng không?
- Nếu tôi nói đúng thì sao mà không thì sao?
- Nếu không thì không sao nhưng đúng thì thằng Trường không yên với Đỏ đâu.
- Chuyện này là của tôi với Đỏ, vậy cớ gì lôi thằng Trường vào?
- Nhưng chính nó cướp đi niềm tin, niềm hy vọng lớn nhất đời Đỏ
- Chẳng phải nó cướp mà chính Đỏ đánh mất tôi. Đáng lẽ đó là những gì Đỏ đã từng có.
ĐỪng đổ lỗi cho người khác.
" Két "
Bỗng nó dừng xe lại và quay lại nói với tôi :
- Lỳ biết con người Đỏ rồi chứ gì nữa?
- Tôi...
Nó cắt lời tôi :
- Hãy nhớ lấy rằng. Nếu Lỳ là của nó thì nó sẽ sống không yên với đất này.
Tôi nói lại với nó :
- Nếu nó không yên thì tôi cũng sẽ khiến Đỏ điêu đứng !
Vì cũng gần tới nhà rồi. Tôi liền bước xuống và đi bộ về, tôi không nói 1 tiếng cảm ơn nào
với nó. Tuy rằng bước đi, tuy rằng lạnh lùng với nó nhưng tôi chẳng muốn làm ai đau lòng
nhưng tôi lại càng không muốn ai làm hại đến Trường...........